Đêm ấy, khi em vừa bước chân vào nhà tôi, làm vợ tôi thì bị con tôi dở trò đồi bại.
Nó đã lớn, đã đủ tuổi để biết đến những thú vui thể xác qua những trò chơi và câu chuyện và rồi nó đã hành hạ mẹ kế của nó. Thằng con đê tiện của tôi đã không còn tính người nữa khi trả đũa cha nó bằng hành động nhơ bẩn ấy. Nó đã hãm hiếp vợ lẽ của tôi không thương xót, mặc sức thỏa mãn cơn khát thèm dục vọng của nó.
Tôi lấy vợ lẽ vì vợ tôi đã qua đời sớm. Một thân một mình nuôi con trai ăn học 3 năm qua để chịu tang vợ, tôi không một lời oán thán. Vậy mà tôi không ngờ, trong đầu đứa trẻ ấy luôn ẩn chứa mối hận thù, cay cú từ khi tôi lấy vợ hai. Có gì sai trái đâu. Tôi lấy vợ không có nghĩa là tôi không thương con không tôn trọng vợ cả. Tôi đã làm tròn trách nhiệm của một người chồng, người cha, đã chịu tang vợ 3 năm và nuôi con bằng bạn bằng bè. Lấy vợ lẽ như vậy là có tội hay sao?
Cô vợ thứ của tôi quả thật là một người trẻ và cũng khá xinh đẹp. Em yêu tôi bằng tình yêu thật sự bởi ngưỡng mộ một người chồng, người cha mẫu mực và biết sống vì người khác như tôi. Sau một thời gian quen biết, không phân vân nhiều, em quyết định theo tôi về nhà dưới sự chứng kiến của mọi người. Cứ ngỡ đứa con trai đủ lớn của tôi đã hiểu vấn đề, có thể thông cảm và chia sẻ cho hành động này của tôi nhưng tôi thật không ngờ, nó đang nuôi mối hận trả thù. Nó cho rằng, tôi làm thế là có lỗi với mẹ con nó, và người mẹ ở dưới suối vàng kia của con tôi sẽ không tha thứ cho tôi.
Thật lòng tôi nghĩ mình đã không làm điều gì sai trái cả. Vợ tôi đã mất hơn 3 năm nay và lúc này đây tôi có quyền được yêu thương, được có người chăm sóc. Giả sử người mẹ kế này của con tôi tàn nhẫn và độc ác thì có lẽ tôi sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình. Nhưng em lại vô cùng nhẹ nhàng, hiền dịu và thật sự là rất thương yêu cha con chúng tôi. Vậy thử hỏi lỗi lầm ở đâu?
Đêm ấy, khi em vừa bước chân vào nhà tôi, làm vợ tôi thì bị con tôi dở trò đồi bại. Nó đã lớn, đã đủ tuổi để biết đến những thú vui thể xác qua những trò chơi và câu chuyện và rồi nó đã hành hạ mẹ kế của nó. Mục đích không gì khác chín là để trả thù người cha mà nó cho là tội lỗi này.
Tôi chúc tụng ngoài kia, còn hớn hở vui cười với mọi người, vợ tôi đang ở trong buồng đợi chồng, còn cậu con trai thì dở trò với cô ấy. Nó xé toạc quần áo của vợ tôi. Sức trai tráng của nó ghìm vợ tôi xuống khiến em không thể hét lên được. Mà có hét thế, hét nữa cũng không thể át được tiếng rượu chè, hô hào ngoài sân.
Trong cơn say mềm tôi trở về từ cuộc vui thì nhìn thấy em nằm vật vờ, mắt chằm chằm lên trần nhà, nước mắt giàn giụa, quần áo đầu tóc tả tơi. Tôi vội lao đến hỏi thì em không nói lời nào, chỉ ôm mặt khóc và chỉ vào đứa con khốn nạn của tôi. Tôi lao đến tát cho nó một cái như trời giáng và chửi rủa con mình trong niềm xót xa. Con tôi không cãi, không xin lỗi cũng không chối bỏ sự thật rằng chính nó đã cưỡng hiếp vợ của tôi để trả thù tôi. Nó còn nói, nếu tôi còn muốn lấy vợ nữa thì cô vợ nào của tôi cũng phải qua tay nó hết.
Tôi sai rồi. Sai khi đã không giáo dục con trai của mình đến nơi đến chốn. Tôi đã làm hại đời còn và giờ đây lại làm hại chính vợ mình. Nhục nhã thay. Làm sao em còn dám gần gũi tôi khi nghĩ đến phút giây bị hành hạ thế này nữa. Có lẽ em sẽ chẳng dám đối diện với sự thật, sẽ chẳng dám nhìn mặt bà con hàng xóm nếu sự thật này bị phơi bày.
Tôi bực tức đuổi đứa con trai duy nhất của mình ra khỏi nhà vị tội “đạo đức suy đồi”. Và con tôi đi thật. Bao nhiêu tháng nay nó cũng chưa trở về nhà. Lòng tôi lo lắng lắm nhưng biết làm sao được vì con tôi chính là người đã gây ra tội, là người sai trái. Tôi không thể bênh vực con đẻ của mình mà phũ phàng với người phụ nữ tốt bụng đã hi sinh rất nhiều vì tôi.